Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Đừng buông tay em (Tên gốc: Mười năm)


Tác giả: Tuyết Tiểu Thiền


Dịch giả: Hoa Hạ


 Giới thiệu


Đừng buông tay em là một câu chuyện tình yêu đầy đắm say và cũng đầy mơ mộng của Vu Bắc Bắc, một cô gái Hàng Châu bình dị yêu văn chương và chàng trai tài hoa Sở Giang Nam. Câu chuyện bắt đầu từ một hiểu lầm nho nhỏ khi Vu Bắc Bắc thay bạn thân của mình là Khả Liên đưa thư tình cho Sở Giang Nam. Sở Giang Nam vốn đã để ý Vu Bắc Bắc từ lâu qua những bài thơ của cô trên báo trường, giờ nhận được thư của cô cậu vô cùng vui sướng. Khi được cậu bày tỏ tình cảm, cô rất khó xử bởi bản thân cô nhận ra mình cũng dành cho Sở Giang Nam những tình cảm đặc biệt. Giữa tình yêu với Sở Giang Nam và tình bạn thân thiết với Khả Liên, Vu Bắc Bắc sẽ làm thế nào đây.


Mục Lục





Mười năm


Vu Bắc Bắc: Tình cờ gặp gỡ, tuổi mười bảy tươi xinh trong mưa thầm


Khả Liên: Những tháng ngày tan vỡ


Vu Bắc Bắc: Tình yêu là bông hoa song sinh ở bờ bên kia


Khả Liên: Bạn chính là bài ca cô đơn nhất trên thế gian này


Vu Bắc Bắc: Ngày đẹp


Khả Liên: Hương Thầm


Vu Bắc Bắc: Nốt ruồi son


Khả Liên: Rơi xuống bụi trần


Vu Bắc Bắc: Cuối cùng cũng phải chia lìa


Khả Liên: Ai dùng nụ cười để che đi sự đau khổ


Vu Bắc Bắc: Chỉ có thời gian là khắc ghi mối tình sâu nặng


Lời kết: Đời này kiếp này, chỉ có anh mà thôi










 Mười năm





Mười năm trước, tôi từng nghe một câu nói, đó là câu nói nữ chính nói với nam chính trong bộ phim cũ The Piano, cô ấy nói: “Tất cả mọi thứ, cuối cùng, đều quy về sự tĩnh lặng”.


Lúc đó, tôi không hiểu hàm ý của câu nói đó, nhưng hôm nay, khi tôi đang bước đi dưới ánh dương của bầu trời New York, tôi đã nhớ lại một số người, một số chuyện từng xảy ra, nghĩ về ngày xưa cũ, tôi mới biết rằng câu nói đó quả thực làm cho con người ta cảm thấy đau xót.


Tất cả, tất cả mọi thứ, cuối cùng, quả thực sẽ quy về sự tĩnh lặng.


Nhưng, tôi biết, cho dù chỉ còn lại sự tĩnh lặng thì những con người kia, những câu chuyện kia vẫn mãi là một vết sẹo trong lòng tôi, chỉ chực bóng tối ùa về sẽ khiến tôi âm thầm đau đớn.


Nhưng nỗi đau đó lại không thể quên, như nỗi buồn của cơn say khi say rồi lại phải say thêm một lần nữa.


Tôi luôn dự định viết về tình yêu đầy giày vò này, nhưng tôi biết rằng tôi vĩnh viễn không thể miêu tả hết được, không thể bộc bạch với mọi người hết được.


Cái mà tôi đã viết ra chỉ là một phần nhỏ, còn phần chính của tình yêu lại nằm ở núi băng trong cõi lòng đã bị che giấu hàng nghìn… hàng vạn năm…


Nghìn vạn năm sau, nếu như, nếu như bạn còn nhớ đến tôi thì hãy khẽ thầm gọi tên tôi, tôi nghĩ rằng cho dù tôi đã chết, nhưng linh hồn tôi vẫn biết nói, tôi ở đây, mãi mãi ở đây, chờ đợi bạn.





Vu Bắc Bắc: Tình cờ gặp gỡ, tuổi mười bảy tươi xinh trong mưa thầm





Tớ thích sự yên lặng của ấy, ấy giống như một đóa hoa sen đang nhẹ nhàng hé nở, tớ thích cái xương quai xanh gầy gò của ấy, thích cả mỗi khi ấy cười để lộ ra hàm răng trắng bóc.





1


Mười bảy tuổi, tôi và Khả Liên. Hàng Châu.


Nếu như bạn thường nhìn thấy bên bờ Tây Hồ có hai đứa con gái luôn sánh bước bên nhau, đứa thì im lặng, đứa thì vồn vã, một đứa tóc dài còn đứa kia tóc ngắn thì đó chính là tôi và Khả Liên.


Lúc đó, Khả Liên đúng chất là một thanh niên rock, còn tôi nếu như theo lời của Khả Liên nói thì là một thục nữ mẫu mực. Một đứa thì nghe Evanescence[1], một đứa thì đọc Italo Calvino[2], thời trung học đơn điệu và nhạt nhẽo, nhưng nhờ có rock và những cuốn tiểu thuyết mà trở nên sinh động hơn.


[1] Evanescence là nhóm nhạc rock của Mỹ chơi thể loại Gothic Rock từng giành hai giải Grammy.


[2] Italo Calvino (1923 - 1985) là nhà văn hậu hiện đại người Ý.


Trên đường về, Khả Liên vừa nghe rock, vừa đạp xe như bay. Cô nàng này yêu nhạc rock từ năm mười ba tuổi, nhiệt tình phóng khoáng với mái tóc cắt ngắn nhưng rối bù cùng chiếc quần jean thủng lỗ chỗ, miệng có thể phun ra từ “mẹ kiếp” bất cứ lúc nào. Bởi vì gia đình giàu có nên càng huênh hoang, cũng bởi vì xinh đẹp hơn người nên không để mắt đến bất cứ thằng con trai nào cả.


Tôi chính là người bạn thân thiết duy nhất của Khả Liên.


So với Khả Liên thì tôi khá giản dị, quanh năm bốn mùa đều mặc đồng phục của trường - váy đen áo trắng cùng mái tóc dài đen truyền thống. Khả Liên nói: “Vu Bắc Bắc là tiểu thư gia giáo!”. Tôi rất ghét bốn từ này, tôi không phải là tiểu thư gia giáo gì cả, mà chỉ vì kinh tế gia đình vào loại bình thường, chẳng thể mua được những bộ quần áo và đồ trang sức đẹp để diện lên người, chỉ đành có gì mặc nấy. Tôi không thể so bì với Khả Liên, nó toàn mua đồ của Nike, Adidas và Puma, thậm chí đến bật lửa cũng phải của ãng Zippo. Nó nói, tao thích quảng cáo của Zippo, Zippo như thắp lên sự kích thích vậy.


Tuy Khả Liên có rất nhiều tiền, rất huênh hoang, nhưng lại đối xử với tôi rất tốt, tôi rất thích vẻ ngoài của nó. Chúng tôi đi cạnh nhau, như một bông hoa đi cạnh một cái cây lớn, nó luôn nắm chặt lấy vai tôi và nói: “Vu Bắc Bắc, để tao che chở cho mày nhé!”.


Tính cách của Khả Liên có rất nhiều điểm giống con trai, nhưng khuôn mặt thanh tú của nó lại rất giống với super girl voice[3] Lý Vũ Xuân sau này, tôi thích lúc nó xõa tóc, rất có khí phách. Còn tôi thì im lặng, ít nói và thích cúi đầu cười mỉm. Khả Liên nói, mày thật giống như một con chim đang run rẩy, nhìn là biết cần được chăm sóc che chở.


[3] Super girl voice: Cuộc thi tìm kiếm tài năng âm nhạc dành cho nữ của đài truyền hình Hồ Nam.


Nhưng quả thực tôi không phải như vậy.


Tôi có chủ kiến của riêng mình, việc đã quyết định thì dù có thế nào cũng không thể xoay chuyển được, tuy tôi ít nói, nhưng nếu gặp được người thích hợp thì có thể nói thao thao bất tuyệt không ngừng. Ví dụ như Khả Liên, chúng tôi từng ngồi bên nhau cả đêm ở ven bờ Tây Hồ, nói và hát không ngừng. Có một thời gian tôi còn nghi ngờ tôi và Khả Liên là một cặp đồng tính, bởi vì mới xa Khả Liên một phút tôi đã cảm thấy nhớ nó vô cùng, sau đó lại chạy đến dưới nhà nó rồi gào lên: “Khả Liên, xuống đây, bọn mình ra Tây Hồ đi dạo thôi!”.


Nhưng chúng tôi không đồng tính, bởi vì Khả Liên nói, nó vẫn rất thích con trai, đặc biệt là những thằng con trai đẹp.


Tôi nói, tôi cũng vậy.


Chúng tôi liếc nhìn đối phương, rồi cưới phá lên, mà phải công nhận rằng chúng tôi là môn đồ của hội háo sắc.


Khả Liên cũng vậy, đã nửa đêm rồi, nó gọi điện thoại cho tôi nói: “Vu Bắc Bắc, tao không ngủ được, chúng mình ra Tây Hồ đi dạo đi”.


May mà nhà hai đứa cách Tây Hồ không xa, tôi sống trong một căn nhà mái bằng nhỏ có năm mươi mét vuông, ngược lại nó được sống trong một ngôi biệt thự rộng tới ba trăm mét vuông, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình bạn đẹp giữa tôi và Khả Liên.


Chúng tôi ngồi trên cầu, hai chân buông thõng, “buôn” về vẻ nam tính của các thầy dạy toán và bọn con trai trong lớp, về tình yêu trong tương lai…, đương nhiên là chúng tôi nói nhiều về đám con trai trong lớp.


Ví dụ như chuyện lần đầu rung động của hai đứa.


Khả Liên nói, lần đầu nó rung động là lúc mười ba tuổi, mới lên lớp sáu, trong lớp có một bạn trai đến từ Bắc Kinh, da trắng, dáng cao, lúc đó Khả Liên mới cao có một mét năm mươi chín, lại béo nữa, vì vậy cơ bản là nó thầm thương trộm nhớ người ta, Khả Liên kể rằng, người bạn đó nói giọng Bắc Kinh chuẩn, đó là thứ âm thanh vô cùng cuốn hút, khiến người nghe phải mê muội, lúc đầu Khả Liên bị mê hoặc bởi giọng nói đó, sau mới yêu thầm con người cậu ta.


Nghe Khả Liên nói một cách say sưa đầy hứng thú, tôi chợt nhớ đến Bí Ngô.


Bí Ngô là bạn thanh mai trúc mã của tôi.


Bố mẹ đều là quân nhân chuyên nghiệp, chúng tôi đều được sinh ra ở Tân Cương, sau đó cùng chuyển đến Hàng Châu, sáu năm tiểu học, chúng tôi học cùng nhau. Lúc tốt nghiệp, bố cậu ta chụp cho chúng tôi một tấm ảnh, trong bức ảnh hai đứa trẻ bộ dạng trông rất căng thẳng, tôi là một cô bé xinh xắn, còn Bí Ngô trông rất ngờ nghệch, mắt một mí, nếu như không phải do bố cậu ta ép chúng tôi chụp ảnh chung thì tôi nhất quyết không bao giờ chụp ảnh chung với cậu ta.


Bởi vì cái cậu Bí Ngô này thật là xấu xa.


Cậu ta ném cả chuột chết vào ngăn bàn của tôi, dùng khăn quàng cổ của tôi buộc vào bàn học và làm cho tôi vấp ngã, rồi thì vẽ nguệch ngoạc lên vở bài tập của tôi, tóm lại, tôi hận người bạn thanh mai trúc mã này đến chết mới thôi. Cậu ta từng nói với tôi, lúc mẹ cậu ta và mẹ tôi đang mang thai, chúng tôi đã được hứa hôn, vì vậy mà cậu ta nói: “Vu Bắc Bắc, trước sau thì ấy cũng là vợ của tớ mà thôi!”.


Vì câu nói này mà suốt một tháng tôi đã không thèm nhìn mặt cậu ta, hơn nữa, tôi còn đem câu chuyện cậu ta đái dầm lúc nhỏ ra kể cho tất cả các bạn trong lớp, ấy thế mà cậu ta không một chút nhún nhường đã khắc lên mặt bàn học của tôi dòng chữ: “Vu Bắc Bắc, đồ tiểu nhân”.


Thật không ngờ, sau khi tốt nghiệp tiểu học thì cậu ta chuyển đi mất, cậu ta cùng bố về Bắc Kinh làm ăn. Vì vậy, khi Khả Liên hỏi tôi về chuyện yêu đương, tôi kể với Khả Liên về cậu ta, người bạn trai thò lò mũi xanh, mắt một mí, từ khi cả hai còn nhỏ đến lúc mười hai tuổi lúc nào cũng cãi vã, đánh đấm nhau, sau này thì cậu ta đi mất rồi.


Khả Liên cười ha ha và nói: “Hứa hôn từ trong bụng mẹ cơ à, ha ha, tao nghĩ cái trò này rất hợp với mày đấy”.


Tôi nói: “Đừng lôi tao ra làm trò cười nữa, trên thế giới này, người mà tao không bao giờ tha thứ chính là cậu ta, dám bảo tao là tiểu nhân chứ, cậu ta mới là đồ tiểu nhân thì có!


Cho nên sau khi cậu ta chuyển đi, có gửi cho tao vài lá thư, tao chẳng thèm đọc mà quẳng ngay vào sọt rác, cho đáng kiếp, hứ!


Ngay cả tấm hình đó, nếu như không vì giữ làm kỷ niệm khi tao mười hai tuổi thì tao đã vứt đi từ lâu rồi!”.


“Đừng vứt, đừng vứt”. Khả Liên nói với tôi: “Đó là bức ảnh lần đầu tiên mày chụp chung với một thằng con trai mà.”


Cũng đúng, tôi xem bức hình chỉ thấy hai đứa con nít, mặt mũi thờ ơ, nếu như không phải Khả Liên vô tình hỏi tới, thì tôi cũng quên béng mất trên đời này còn tồn tại một người tên là Bí Ngô.


Khả Liên cười tôi: “Quá thuần khiết, mà cũng quá vô vị, mày biết hồi nhỏ tao theo đuổi bọn con trai, bọn con trai đứa nào cũng sợ tao, nếu mày nhắm được đứa nào thì để tao cưa giúp mày nhé”.


“Thèm vào!”. Tôi nói: “Mày đúng là đồ háo sắc, lo mà nghĩ chuyện đối phó với thầy giáo dạy toán đi, chuẩn bị thi rồi, phiền phức quá!”.


“Ừ, phiền quá”. Khả Liên nói: “Còn không đến một năm nữa là thi đại học rồi, chúng mình sắp bị bọn họ nướng chín rồi, nếu có kiếp sau, tao sẽ không đi học nữa, chỉ hát rock, sợ cái đinh gì”.


“Thế thì mày không hát ra được cái chất của nó đâu”. Tôi nói: “Có chiều sâu mới hay chứ, giống như hai đứa mình, tại sao người Tây hay quay lại nhìn? Vì mày thì thích Evanescence, còn tao thích Italo Calvino”.


“Thích làm đẹp, yêu bản thân”. Khả Liên nắm vai tôi lải nhải.


“Chỉ cần như thế!”.


“Đúng, chỉ cần như thế! Ưa làm đẹp! Yêu bản thân!”.


Nhìn xem, đây chính là chúng tôi lúc mười bảy tuổi, đầy nghi hoặc, đầy tưởng tượng và cũng đầy những giấc mơ màu hồng.


Dù nhìn cô gái rock - Khả Liên rất oách, và nhìn thục nữ - Vu Bắc Bắc cũng rất yểu điệu, nhưng chúng tôi tự cho rằng, chúng tôi chính là một trong những cảnh đẹp bên bờ Tây Hồ, đặc biệt là cảnh hai đứa phóng xe đạp như điên, ai có thể cản được tuổi thanh xuân của chúng tôi tự do bay lên cao chứ?


Tuy học hành rất căng thẳng, nhưng chúng tôi vẫn trốn đi xem phim và dạo phố, lượn tới các cửa hàng băng đĩa để lùng mua những đĩa độc, các loại đĩa được thu lại từ băng catset của châu Âu và Mỹ. Thi thoảng sau giờ học bọn tôi chạy đến khuôn viên trường rồi ngồi ngẩn ngơ ra đó, ngắm nhìn mặt trời dần dần lặn xuống, có lúc còn đến giáo đường để nghe hát thánh ca, trong gió chiều, nhìn các nữ tu với bộ mặt trắng xanh đi lướt qua chúng tôi.


Khả Liên nói, phải chán chường lắm mới có thể trốn đời đến đây làm một nữ tu, chứ chỉ nghĩ thôi thì nó đã thấy nhàm chán lắm rồi, bởi dù sao được trang điểm lộng lẫy cũng thật tốt biết mấy, cùng mấy anh chàng đẹp trai đi hát và khiêu vũ cũng thật tuyệt biết bao.


Tôi biết có mấy anh chàng rất thích Khả Liên, nhưng nó chẳng thèm để ý đến họ, bảo rằng bọn họ giống như mầm đậu, trẻ con và rất buồn cười. Đến cả rock metal cũng không biết, còn đòi theo đuổi nó cái gì chứ?


Nó là một đứa con gái rất tài năng, không chỉ biết hát nhạc rock, mà còn biết chơi guitar, biết soạn nhạc, biết vẽ tranh. Tôi nghĩ rằng, một cô gái quá tài năng như vậy nhất định sẽ “ngày lắm mối tối nằm không” bởi nàng yêu cầu quá cao, cho nên, làm một cô gái bình thường như tôi vẫn là tuyệt nhất. Một cô gái bình thường đứng bên cạnh những cô gái kiêu kỳ sẽ luôn thấy mặc cảm tự ti, nhưng tôi lại tình nguyện trở thành bạn đồng hành luôn bên cạnh Khả Liên, bởi vì đơn giản là tôi thích nó. Tôi không chỉ thích Khả Liên ở nét tài hoa, dũng cảm, mà còn thích tiếng cười, thích cái kiểu nó đứng dưới cổng nhà gọi với lên: “Vu Bắc Bắc, xuống mau đi, tao với mày ra Tây Hồ đi dạo”.





2


Khả Liên đột nhiên thay đổi.


Nó không xuất hiện thường xuyên trước cửa nhà tôi nữa, cũng không còn gọi điện cho tôi lúc nửa đêm đòi cùng tôi đi lượn Tây Hồ nữa, tôi cảm thấy dường như nó muốn tránh mặt tôi.


Giờ thể dục.


Thấy nó ngồi ngẩn tò te nhìn lên bầu trời tháng mười, một tâm trạng xưa nay chưa từng thấy, tôi m۩ chạy tới trước mặt nó: “Hi!”.


Nó giật bắn, rõ ràng tâm hồn đang treo ngược cành cây đây mà.


“Đáng ghét, làm người ta giật mình”.


“Mày sao thế?”


“Chả sao cả”.


“Đừng lừa tao, chắc chắn là có sao”.


“Không sao mà”.


“Không sao? Tưởng tao là con ngốc chắc? Hay là nhà mày có chuyện gì?”. Nhà nó thì có chuyện gì được chứ, mẹ thì lái BMW, bố thì chạy Mercedes, bất động sản lúc nào chẳng là lĩnh vực nóng. Tôi từng nói, một nửa tiền của Hàng Châu bị nhà nó kiếm sạch rồi! Còn nó thì rõ là biết tiêu tiền, một tháng bỏ ra hàng mấy nghìn tệ mua đồ xa xỉ, riêng bật lửa đã mua hơn năm mươi cái.


Thầy thể dục gọi chúng tôi: “Ra chạy đi! Chạy vòng quanh sân! Không được nói chuyện riêng!”.


Chúng tôi lén lút chạy tới dưới gốc cây, rồi tôi lại nhìn Khả Liên và giục: “Nói đi, đừng giả vờ nữa”.


“Mày đã từng thích ai bao giờ chưa?”. Khả Liên hỏi.


“Chưa”.


“Mày chưa từng thích Bí Ngô à?”


“Đừng có nhắc tới cậu ta, cái thằng bạn nối khố, ngày ấy chúng tao còn mặc quần thủng đít mà”.


“Thế còn Mã Tiểu Vĩ?”.


Mã Tiểu Vĩ là hot boy, là lớp trưởng của lớp tôi, dáng người cao, đẹp trai, lại hơi giống Vương Lực Hoành.


“Không thích, cậu ấy như thằng ái ấy”.


“Thế thì sao mà tao nói chuyện với mày được! Vu Bắc Bắc, mày có biết cảm giác thích ai đó không? Hóa ra là thế này này, chỉ cần không nhìn thấy người ấy một phút thôi là đã khó chịu, trong lòng chỉ nghĩ tới người ấy, nằm mơ cũng thấy người ấy, tỉnh dậy cũng là người ấy, say cũng thấy người ấy, nói tóm lại là, tao gục rồi”.


“Gục rồi?”.


“Đổ gục rồi”.


“Ai? Cuối cùng là ai?”. Tôi đùa đùa: “Ai có sức hút mê hồn mà làm cho đại tiểu thư mê mệt thế?”. Tôi bấm móng tay và nhìn lên bầu trời xanh, tôi thì thích ai nhỉ? Tôi nghĩ mãi nghĩ mãi, chẳng có ai, chẳng có ai cả. Nếu có, chắc cũng phải giống như Kim Thành Vũ, nhìn cứ buồn thênh thang. Phải đấy, tôi thích loại con trai như thế, còn những thằng con trai khác xung quanh tôi thì sao mà trẻ con, sao mà xấu xí.


“Học cạnh lớp mình”.


“Ai đấy?”.


“Sở Giang Nam”.


“Sở Giang Nam?”.


“Chắc mày không biết, bạn ấy là học sinh mới chuyển từ Bắc Kinh đến trường mình đấy. Lát tan học, mày có thể đi qua cửa lớp số Ba xem, cái cậu mà cao cao đen đen ấy, chỉ nhìn qua là nhận ra cậu ấy ngay thôi mà.”


Khi Khả Liên nói những lời này, cặp mắt nó mơ màng, cứ như đang tự lảm nhảm một mình vậy. Nó nói: “Thỉnh thoảng tao cũng đi lướt qua bạn ấy, người bạn ấy như có từ trường hút tao rất mạnh. Vu Bắc Bắc, mày có tin vào vận mệnh không? Tao bỗng nhiên cảm thấy, bạn ấy chính là người con trai mà tao đang tìm kiếm bấy lâu. Tao không hề cảm thấy xa cách, giống như đã quen bạn ấy từ kiếp trước, giống như lần đầu tiên Bảo Ngọc gặp Đại Ngọc, mày có thấy lạ không?”.


“Không lạ đâu”. Tôi nói: “Đấy là duyên số! Thế mày đã ra tay chưa? Mày chẳng đã nói cần phải “chậm, chuẩn, mạnh” à?”.


“Mày đúng là đồ đáng ghét, tao không nói chuyện với mày nữa”.


Tôi thấy mặt Khả Liên đỏ bừng lên, trời ạ, Khả Liên biết đỏ mặt cơ đấy! Nó vốn là một con bé hoang dại cơ mà, xem ra, lần này thích thật rồi!


“Đi tỏ tình đi! Đằng nào cũng thích thế cơ mà”.


“Nhưng mà… nhưng mà tao không nói nổi”.


Khả Liên mà nói rằng “không nói nổi”, điều đó làm tôi choáng. Hóa ra, mọi cô bé trên đời này đều giống nhau, khi thích một ai đó thật lòng, sẽ trở nên bẽn lẽn, xấu hổ, thấy mình thua kém người ta. Khả Liên hỏi tôi:


“Vu Bắc Bắc, liệu bạn ấy có chê cách ăn mặc như con trai của tao không, mày xem, quần áo của tao toàn kiểu đó”.


“Không đâu không đâu”. Tôi an ủi nó: “Bạn ấy sẽ thích mày mà!”.


Tâm trạng của Khả Liên vẫn còn rất hoang mang, nó viết tên Sở Giang Nam trên đất, viết hết lần này đến lần khác.


Tôi nghĩ, phải đi trinh thám hộ Khả Liên một lần, cái cậu Sở Giang Nam này cuối cùng là thần thánh phương nào, y như con hắc mã tự nhiên nhảy ra giữa đường. Nghĩ mà xem, còn chưa đầy tám tháng nữa là phải thi đại học, sao tự nhiên lại mọc ra cái thứ như cậu ta chứ?


Sau khi tan học, tôi đến lớp số Ba ở bên cạnh, vừa rẽ một cái thì va phải một người.


Tôi ngã bổ chửng.


Chân tôi đau quá đi, đau phát khóc lên được. Cậu ta nói:


“Xin lỗi, xin lỗi ấy!”.


Tôi ngẩng đầu lên, nhìn cậu nam sinh đó, răng trắng như bóc, sao mà trắng thế cơ chứ.


Cậu ta đẹp trai thật đấy, nhìn rõ phong độ, có thể là nhờ màu da lúa mạch của cậu ta nên răng mới trắng lóa như thế?


Cũng coi như cậu ta có chút nhan sắc, thôi thì, tha cho cậu ta vậy.


Tôi nói: “Đi đường thì phải chú ý chứ!”. Khi nói câu đó, mặt tôi đầy vẻ bực dọc, cậu ta cao quá, tự nhiên đâm sầm vào khiến tôi ngã bổ chửng.


“Ừ, lần sau tớ sẽ chú ý, lần sau nhá”.


Cậu ta chạy vào lớp số Ba, tôi bước thấp bước cao đi tới cửa lớp số Ba, sau đó gọi cô bạn Bạch Vi lớp số Ba ra hỏi: “Sở Giang Nam là ai thế?”.


Cô bạn chỉ chỉ cho tôi, ô, chính là cậu ta.


Tôi sững người, đúng là oan gia ngõ hẹp, chính là cái cậu đã va vào tôi.


“Biết rồi nhé”.


“Sao thế?”. Bạch Vi nói: “Thích bạn ấy hả? Con gái thích bạn ấy nhiều lắm đấy, vừa tới mấy ngày mà đã có đến mấy cô ốm tương tư rồi, cậu cũng thế hả?”.


“Còn lâu”. Tôi nhìn Sở Giang Nam một cái, cảm thấy quái quái, nhưng không hiểu là thế nào. Cậu ta đẹp trai khiếp, kiểu đẹp trai thú vị. Bạch Vi nói:


“Bạn ấy giỏi lắm nhé, hát những bài dân ca hay lắm, nghe nói trong cuộc thi hát dân ca học sinh của Bắc Kinh còn đoạt giải ba đấy”.


“Ồ”. Tôi nói: “Cũng khá đấy”.


Thảo nào tôi thấy giọng cậu ấy nghe hay thế, chả trách khiến Khả Liên rung động, tôi vẫn nhìn theo hướng ngược sáng ấy, Sở Giang Nam đang hất những sợi tóc trước trán, cái động tác ấy sao mà tinh tế và sinh động thế nhỉ, khiến cho bao nhiêu năm sau tôi vẫn nhớ như in. Nó thật kinh điển, giống như một cảnh quay ngược sáng, một chàng trai đang đứng hất ngược mái tóc mình trong ánh sáng rực rỡ. Cậu ấy quay mặt lại, nhìn thấy tôi rồi nói:


“Sao thế, chân còn đau không? Có cần đi khám bác sĩ không?”.


“Hết đau rồi”.


Tôi về lớp mình thì tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu cũng vang lên. Tôi ngồi sau lưng Khả Liên, nó quay đầu lại nhìn tôi, tôi viết cho nó một mẩu giấy rồi len lén chuyển lên.


Trên mẩu giấy đó, tôi viết: “Cũng được đấy, ra tay đi thôi”.


Khả Liên cười, nó giơ ngón tay thành hình chữ V.


Ngày hôm sau. Sân vận động.


Chúng tôi tập thể dục buổi sáng xong, Khả Liên chỉ Sở Giang Nam:


“Nhìn xem, đẹp trai chưa?”.


Nhìn từ xa, trong ánh nắng sớm mai, tôi thấy Sở Giang Nam đang đứng ở đó nhìn phong độ vô cùng.


“Cũng được, sao rồi, nói với bạn ấy đi”.


“Không dám nói”.


“Có gì mà không dám? Đi, nói đi!”.


“Mày đúng là to gan mù quáng, tao không thể dễ dàng nói ra được, một khi đã nói là phải nắm chắc phần thắng. Mày nghĩ xem, từ bé đến giờ có bao nhiêu con trai thích tao? Tao chưa từng rung động trước ai, duy lần này là thật. Tao cứ nghe thấy giọng bạn ấy là thấy không chịu nổi”.


“Thế làm sao giờ? Cứ thích đơn phương thì không phải cách hay đâu”.


“Tao cũng không biết, chỉ biết lòng tao đang rối lắm”.


Tôi nhận thấy, Khả Liên đã thay đổi kiểu quần áo, lần này nó không mặc đồ nhiều chỗ mài rách nữa, mà còn mặc áo sơ mi trắng. Nó hỏi tôi: “Tao nuôi tóc dài nhìn có xinh hơn không?”.


Tôi nhìn nó rồi nói: “Mày thế nào thì tao cũng thích, vì mày là Khả Liên, không phải ai khác”.


“Nếu mày là Giang Nam thì tốt, chắc chắn sẽ thích tao”.


Tan học. Khả Liên nói: “Lát tao về sau, mày về trước đi”.


“Cũng được”.


Tôi biết, chắc nó lại đi tìm Sở Giang Nam rồi. Cô nàng này si mê quá đi thôi, bài kiểm tra tiếng Anh vừa rồi điểm của nó tụt hạng rõ rệtkém tôi những mười điểm.


“Bảo trọng đấy!”. Tôi nói.


Sau khi đi xuyên qua những hàng cây anh đào, tôi đạp xe ra khỏi cổng trường.


Tôi đạp chầm chậm để nghỉ ngơi một chút, về đến nhà rồi lại học đến tận mười một giờ, chỉ tổ to hết cả đầu. Tuổi mười bảy trôi qua thật chậm, bầu trời bên Tây Hồ hình như cũng đang nhàn tản như thế, xanh ngắt một màu ưu tư và tươi đẹp. Tôi chỉ mong sớm trở thành một trong những bà già đứng cạnh hồ, đương nhàn hạ hưởng thụ cuộc sống,


Đèn đỏ, tôi dừng xe.


Có một chiếc xe lao tới trước mặt tôi.


Là Sở Giang Nam.


Sao lại là cậu ấy?


Tôi kinh ngạc, lẽ nào Khả Liên chưa gặp cậu ấy sao?


Khi tới sát xe tôi, cậu ấy quay đầu lại hỏi:


“Chân còn đau không?”


“Ờ, không, không đau nữa”. Tôi hơi hoảng loạn.


“Thế thì tốt”.


Đèn xanh. Cậu ấy phi đi rất nhanh, sau đó, tôi nghe thấy có tiếng người gọi tôi phía sau, là Khả Liên. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đẫm mồ hôi của nó. Nó nói: “Bạn ấy phóng nhanh quá, tao không đuổi kịp, hơn nữa, có đuổi kịp tao cũng chẳng dám nói đâu. Vu Bắc Bắc này, mày giúp tao được không?”.


“Giúp mày á? Tao giúp mày thế nào đây?”


“Giúp tao đưa bức thư này cho bạn ấy!”. Vừa nói, Khả Liên vừa lôi ra một bức thư: “Này, là tao viết cho bạn ấy đấy”.


“Tao không đi đâu”.


“Mày phải đi”.


“Không đi”.


“Phải đi”.


“Mày đáng ghét quá, việc mình không làm được lại đùn cho tao”.


“Coi như tao cầu xin mày đấy, cuối tuần tao mời mày đi nhảy disco được không? Nếu không thì đi bơi nhé”.


“Thôi được rồi được rồi”. Tôi nói: “Coi như tao giúp mày”.


Sau khi đồng ý với Khả Liên, tôi cũng thấp thỏm lo lắng, làm thế nào để đưa tận tay Sở Giang Nam đây? Sợ người khác nhìn thấy, nhưng đây rõ là một nhiệm vụ quan trọng.
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .